Ông chủ của một quầy bán hoa quả, do tuổi cao không thể đứng lâu bán hàng được, nên đã dán một tờ thông báo tuyển người bán hàng. Vài hôm sau, có một người thanh niên đến xin việc, anh ta hỏi ông chủ trả lương cho anh ta bao nhiêu một tháng?
Ông chủ quầy hoa quả cười nói: “Quầy hoa quả của tôi chỉ là một quầy nhỏ, không có khả năng trả theo tháng, tất nhiên còn phải xem cậu một ngày bán được bao nhiêu nữa, tôi sẽ trả cho cậu 1/10 số tiền cậu bán được, bán ngày nào trả luôn ngày đấy”.
Anh này nghe xong, ngắm nghía một lúc quầy hoa quả cũ kỹ rồi cau mày nói: “Tôi từ chối, vì như vậy chả có sự bảo đảm gì cả”. Nói xong, anh ta liền bỏ đi.
Sau đó lại có một người thanh niên khác đến xin việc, cũng hỏi lương tháng ông chủ sẽ trả bao nhiêu? Và ông chủ quầy hoa quả cũng nói với anh ta y hệt những gì đã nói với anh thanh niên trước. Anh này nghe xong ngẫm nghĩ một lúc nói: “Lĩnh theo ngày hay tháng không quan trọng, quan trọng là trung bình mỗi tháng quầy của ông bán được bao nhiêu tiền hoa quả?”.
Ông chủ quầy hoa quả trả lời: “Hoa quả phân theo mùa, kinh doanh cũng có lúc nhanh chậm, lúc đắt hàng có thể bán được đến trên trăm triệu, lúc bán chậm thì tháng có khi chỉ được 20 triệu”. Nghe vậy, anh này quát lên “bán thế này cả đời cũng không giàu được, chỉ có thằng ngu mới đến đây bán hàng”, nói xong anh ta bỏ đi luôn.
Lại qua vài ngày, có một cậu bé đến xin việc, hỏi ông chủ trả lương thế nào? ông chủ lại nói hệt những gì nói với những người trước. Cậu bé nghe xong cười nói: “những ngày lễ và cuối tuần, ông có thể trả thêm cho cháu lên 2/10 được không? Còn nếu như ngày nào mà bán được 30 triệu tiền hoa quả trở lên, thì trả cho cháu 3/10 số tiền bán được?”.
Ông chủ quầy hoa quả nghe xong vừa cười vừa xoa đầu cậu bé: “cháu thật thông minh, cũng biết ngày lễ và cuối tuần thường đắt hàng hơn ngày thường, vậy cứ tạm quyết định như vậy đi, nhưng ông nói trước mỗi ngày mà bán được 30 triệu không dễ đâu cháu nhé”.
Và cứ như vậy, cậu bé ngày nào cũng mang hoa quả ra rửa sạch và thay đổi vị trí bày của các loại quả cho nhau, ngày lễ hay cuối tuần còn làm mấy tờ rơi khuyến mãi cho ai mua 3 triệu tiền hoa quả tặng thêm 300 ngàn tiền hoa quả tùy chọn.
Cứ như vậy, chưa đầy một tháng, cậu bé đã nhận được 30 triệu tiền lương tương đương mỗi ngày nhận được trên 3 triệu đồng. Rồi vài năm sau, cậu đã kiếm được khá nhiều tiền, liền mua lại quầy bán hoa quả của ông chủ cũ, rồi nhờ vào sự nhanh nhẹn hoạt bát của mình cậu mở thêm nhiều cửa tiệm bán hoa quả khác nữa, nhờ vậy sau này cậu đã trở nên giàu có.
Theo khảo sát, trên thế giới có đến 70% số người lao động không hài lòng với mức lương của mình, kể cả họ biết được tình hình kinh doanh của công ty đang đi xuống, lợi nhuận sụt giảm, nhưng có những người vẫn đòi hỏi ông chủ của mình tăng lương.
Rõ ràng, 70% số người này cũng giống như người thanh niên đầu tiên đến xin việc ở quầy bán hoa quả, họ chỉ cần có chế độ cố định, bất kể họ làm tốt hay không tốt thì mức lương của họ đều không thay đổi.
Ngoài ra, trong số 70% này, cũng có không ít người giống như người thanh niên thứ 2 đến xin việc ở quầy hoa quả, những người này họ đều nghĩ rằng ai là ông chủ đều có nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý trong tầm tay, và nếu như ông chủ không cho họ ít bổng lộc, họ sẽ nghĩ ông chủ keo kiệt bủn xỉn và họ sẽ không ngừng thay đổi công việc. Những người như vậy, đến già họ vẫn đang đi tìm sự vinh hoa phú quý từ người khác.
Thế gian này không có một ông chủ nào tặng cho bạn sự vinh hoa phú quý, thứ mà họ cho bạn chỉ có thể là “cơ hội”. Bất kể bạn bán hoa quả hay bạn bán bất cứ thứ gì, chỉ cần bạn hiểu được đạo lý này bạn sẽ giống như cậu bé bán hoa quả ở trên, nhận được càng nhiều vinh hoa phú quý từ tay ông chủ.
Sưu tầm
Discussion about this post